Trên hòm đồ có xích sắt và khoá, nhưng chưa cần Trần Tinh hạ lệnh, khi đã chắc

chắn chiếc hòm này là mục tiêu thì hai tên lính đã tiến lên, dùng một chiếc

đèn khò phun ra ngọn lửa màu xanh, cắt đứt khoá kim loại và xích sắt.

Tiếng “rầm rầm” của xích sắt rơi xuống mặt đất vô cùng rõ ràng giữa bến cảng

tĩnh mịch.

“Để ta lên cho!”

Ngay lúc này, Lục Tân đứng dậy, đi về phía hòm đồ.

Hai tên lính nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích, sau khi thấy Trần Tinh ngầm cho

phép, họ mới lặng lẽ lùi ra.

Nhìn theo bóng lưng đi về phía hòm đồ của Lục Tân, ánh mắt Trần Tinh trở nên

dịu dàng hơn.

Nếu để cho Lục Tân hình dung, hắn nhất định sẽ cảm thấy đây là ánh mắt khen

ngợi của lãnh đạo giành cho mình.

“Két...”

Lục Tân mở nắp chiếc hòm ra, một cơn gió lạnh âm u thổi qua.

Ngay khoảnh khắc này, mọi người đều vô thức ngừng thở, quân lính nâng cao súng

trong tay.

Nhưng bên trong chiếc hòm không có gì khác thường.

Đây là một chiếc hòm đã lâu rồi chưa được mở ra, đồ đạc cũng rất bình thường,

ngoại trừ vài cái khung gỗ và túi xách màu đen chồng chất ở một góc ra, chỉ có

một bức tranh được che bằng miếng vải đen, yên lặng dựa vào giá gỗ ở giữa

chiếc hòm. Lục Tân không nhìn thấy trên bức vẽ có bất cứ hình thù kỳ quái gì,

máy dò trong tay Trần Tinh cũng không có phản ứng.

Lục Tân nhẹ nhàng tiến lên, cầm bức tranh lên trong ánh nhìn của mọi người.

Nhưng vẫn không có gì thay đổi cả.

Bức tranh này rất nhẹ, cũng rất bình thường, chỉ có tấm vải màu đen che lại

khiến cho nó mang vẻ thần bí.

Lục Tân quay đầu nhìn về phía Trần Tinh.

Trần Tinh gật đầu, nói với người bên cạnh: “Gọi nhóm chi viện vào đi!”

Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng trịch, đều đặn của nhóm

chi viện. Hai người mặc đồ bảo hộ màu đen mang một chiếc hòm kính trong suốt

bước vào, sau đó Lục Tân bỏ bức tranh vào trong hòm, họ cài thêm khoá vào rồi

dâng lên cho Trần Tinh bằng hai tay. Trên hòm còn có quai cầm để Trần Tinh

tiện xách lên.

Lục Tân thấy vậy, không khỏi nhìn về phía Trần Tinh bằng ánh mắt lo lắng

Lỡ như cô cũng bị ô nhiễm thì...

Ánh mắt của Trần Tinh lướt qua như thể hiểu rõ suy nghĩ của hắn, cô thản nhiên

nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không bị ô nhiễm. Việc nghiên cứu bức tranh này sẽ chỉ

được tiến hành trong tình huống đã bảo đảm an toàn Trong quá trình vận chuyển

nó, nếu có trạng thái gì lạ thường, ta cũng có thể chống đỡ được một khoảng

thời gian.”

“Thêm nữa...”

Cô xoay người lại, nhìn Lục Tân: “Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thật, không phải

vẫn còn có ngươi hay sao?”

Lục Tân nhất thời ửng đỏ cả mặt, quay đầu sang một bên, ra vẻ như mình không

nghe thấy câu nói này của cô.

“À!”

Trần Tinh mỉm cười, quay lại nói với những người khác: “Bức tranh này cứ để ta

đích thân đưa nó tới Trụ sở chính của Viện nghiên cứu đi!”

“Đưa mấy người ông Hứa trở về, cách ly tạm thời. Mặt khác, niêm phong tất cả

hàng hoá của họ còn tồn lại ở cảng, để hai tiểu đội vũ trang vận chuyển về trụ

sở chính. Thành phố chính đã bắt đầu điều tra nghiêm ngặt tất cả những người

từng tiếp xúc với Hứa Tiêu Tiêu. Đồng thời còn thông báo với Phòng Hành chính

của thành phố vệ tinh số 2, bắt hết tất cả những người liên quan tới sự kiện

buôn lậu ở cảng lần này lại!”

Cô nói từng câu, người bên cạnh tỏ vẻ đã biết, ghi chép lại thật cẩn thận.

Sau đó, Trần Tinh nói với Lục Tân: “Trước tiên ngươi theo ta trở về Phòng Cảnh

vệ đã, ở đó đã có trực thăng đợi sẵn rồi.”

Lục Tân gật đầu, đi theo cô ra ngoài.

Khi họ quay lại xe jeep, dưới ánh nhìn dò xét của Trần Tinh, Lục Tân ngồi vào

ghế bên cạnh ghế lái, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

Trần Tinh nhìn hắn một cái, ngồi vào vị trí tài xế: “Trở về ngươi nhớ học lái

xe, từ nay về sau ngươi sẽ cầm lái.”

Lục Tân gật đầu, mặt hắn hơi đỏ.

Thực ra hắn biết, trong mắt người khác, người năng lực hệ nhện không cần mất

công đi học lái xe làm gì, cứ ngồi lên là lái được thôi. Nhưng hắn quả thật là

không biết, hơn nữa ngay cả lúc lái xe hắn cũng phải mượn năng lực của em gái.

Thêm nữa, hắn cho rằng mình có lái xe cũng không thể nào điêu luyện bằng Trần

Tinh được.

“Rốt cục bức tranh này là thế nào?”

Trên đường, Lục Tân không nhịn được, phá vỡ bầu không khí im lặng trong xe:

“Ta còn tưởng rằng chỉ có người sống mới trở thành nguồn ô nhiễm được.”

“Hôm qua ngươi đã giải quyết nguồn ô nhiễm số 072 sao?”

Trần Tinh không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại một câu.

Lục Tân gật đầu: “Đúng vậy, cấp bậc của nguồn ô nhiễm đó khá thấp.”

“Theo một mức độ nào đó, bản chất của nguồn ô nhiễm số 072 và bức tranh này là

một!”

Trần Tinh nói: “Con người chết đi sẽ trở thành vật chất, nhưng dưới sự ảnh

hưởng của một nguồn tinh thần lực to lớn nào đó mà nó cũng có thể trở thành

vật dẫn của nguồn ô nhiễm. Điều này nói lên rằng, bằng một cách nào đó, vật

chất cũng có thể mang theo và lưu trữ tinh thần lực. Nguồn ô nhiễm số 072 mà

ngươi xử lý hôm qua, thậm chí là cả số 042, sự kiện ô nhiễm có liên quan tới

Tần Nhiên, chúng đều thuộc cùng một phạm trù.”

 

0.12512 sec| 2416.797 kb